Đề bài: Tả dòng sông quê hương em
Bài làm
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
...Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ..."
Đọc những dòng thơ chứa chan đầy xúc cảm của nhà thơ Tế Hanh khi viết về dòng sông tuổi thơ, tôi bất giác nhớ đến sông Trà Lý, con sông hiền hòa chở che, bao bọc quê hương tôi và nuôi dưỡng tâm hồn, gắn với những kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ tôi.
Con sông quê tôi đẹp lắm! Tôi có thể đứng lặng ngắm nó hàng giờ lâu mà không hề biết chán. Vào mỗi buổi sáng sớm, khi những giọt sương long lanh còn phủ trên những tán lá cây xanh mơn mởn dọc hai bên bờ, dòng sông trở nên yên lặng khác thường. Trời vẫn còn tối, những màn sương giăng nhẹ trên sông giống như tấm màn mỏng huyền ảo, kì bí. Trên cao là vầng trăng sáng lung linh, trầm ngâm đứng đó ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông hòa vào cảnh vật, gió khe khẽ thổi, mây khe khẽ trôi, tạo nên bức tranh thủy mặc đẹp không có lời nào tả xiết. Khi những ánh mặt trời đầu tiên bắt đầu lóe rạng xua tan những màn sương, sông như được dát một lớp bạc thật lóng lánh. Đâu đây vang lên tiếng gõ mạn thuyền dụ cá của anh chài lưới ven sông, tiếng thuyền máy, tiếng gọi nhau í ới của các bà, các mẹ đi phiên chợ đầu tháng... làm rộn vang cả một khúc sông. Đến trưa, khi mặt trời lên chính ngọ, cũng là lúc những tia nắng vàng rực rỡ tỏa chiếu xuống, mặt sông như dài rộng hơn, nước sông lóng lánh một màu vàng trù phú. Sông lúc nào cũng đẹp, song lẽ tôi thích ngắm dòng sông nhất là khi ánh chiều tà dần buông xuống, mặt trời đỏ ối chiếu xuống mặt sông. Dòng sông không khác gì một dải lụa đào mềm mại vắt ngang mà tạo hóa ban tặng, trông thật tuyệt diệu. Nước sông mát rười rượi, chúng tôi sau khi thả diều trên những triền đê xanh rì, chơi những trò nghịch ngợm của thuở nhỏ, thi nhau tắm mát dưới sông. Sông như người mẹ hiền vỗ về, ôm ấp những đứa con chúng tôi vào lòng.
Nhưng cũng giống như con người, dòng sông cũng có lúc thay đổi tính nết. Vào những mùa mưa lũ, sông Trà Lý như biến thành người khác, không còn vẻ hiền hòa như ngày thường mà sông trở nên cáu gắt, khó gần, và đáng sợ. Nước sông đục ngầu, dâng lên ngập cả cây cối ven bờ. Dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, có chỗ tạo những xoáy tròn và trở thành những cạm bẫy chết người, có thể nhấn chìm bất kì vật nào vô tình rơi xuống đó. Nhưng đến khi cơn giận dữ đi qua, sông lại trở về vẻ hiền lành, tĩnh lặng như bản chất vốn có của nó. Nước sông lại êm đềm chảy bao quanh những ruộng mía, nương dâu và chở che xóm làng. Người dân quê tôi lại kéo nhau đánh cá, giặt giũ, gánh nước sông tưới rau... còn lũ trẻ chúng tôi lại tha hồ đùa nghịch tắm sông, chơi những trò chơi ven sông. Tiếng cười, tiếng nói vui vẻ lại rộn vang cả một khúc sông quê hương.
Con người, ai rồi cũng sẽ thay đổi nhưng dòng sông quê hương thì không, nó luôn bao dung và hiền hòa, là người mẹ nuôi dưỡng, tắm mát tâm hồn và đôi khi trở thành những người bạn thân thiết của những đứa trẻ như tôi. Tôi yêu con sông quê hương tha thiết và chắc chắn dòng sông đối với chúng tôi cũng vậy. Và cứ tự nhiên như thế, mỗi lần đi đâu xa, khi nghĩ đến quê hương, lòng tôi lại cồn cào nhớ da diết dòng sông tuổi thơ.
Xem thêm các bài văn mẫu, dàn ý hướng dẫn tả dòng sông:
- Dàn ý tả dòng sông
- Văn mẫu tả dòng sông
- Tả dòng sông mùa lũ